Hay không tưởng

Mình đã coi phim này tới giây cuối cùng và đã phát hiện được bài hát hay tuyệt này

Trước khi xem phim nào mình cũng tìm hiểu kỹ liệu có nhân vật nào mất không, có chút buồn, ảm đạm nào không? Tôi sợ “đau” lắm, phim kết thúc buồn không coi đâu. Tôi muốn vui vẻ, yêu đời, truyền tải thông điệp nào chứ chết chóc, chia tay ko coi đâu hị hị

Hi, là tui đây

Tôi của những ngày tháng gắn với con số 32 là đây hihi. Bớt tự kỷ chút rồi hihi, à mà không vẫn như vậy, vẫn thích một mình với ngoại ngữ, thêm suy nghĩ muốn học guitar, muốn đi tập nhảy, muốn đi biển hihi, à muốn có người để yêu, để nói chuyện, để học hỏi những điều chưa biết. Tự nhiên muốn đi toilet quá, thôi dừng đây. Á rùng mình rồi!

Yêu đời quá hà

Xem 2 video này xong muốn nhảy nhót, càng thêm yêu màu trắng, càng thèm thuồng đi biển. hoho, cố lên nào!!!!!!

Tôi xấu tính!

Tính xấu trỗi dậy vì chuyện nhỏ nhặt, bản thân tệ hại chưa?

Không thích điều gì thì nói, chỉ nói một lần, ngắn gọn, xúc tích. Đừng cứ để trong lòng rồi nuôi dưỡng nó, phút phút chốc chốc lại tự đày đọa mình. Có đáng không? Đáng không hả Dung khùng khùng điên điên. Tệ hại quá đi mất, khùng điên hả?

Xấu tính không tốt đâu Dung, ích kỷ là không tốt, người ta cũng khó khăn mà, người ta có lúc cũng đói, cũng thèm, cũng bủn rủn tay chân vì đói mà, hãy thông cảm, thông cảm đi, chỉ là một thứ đồ vô tri vô giác, cũng hư hỏng một chút rồi, có phải quý giá gì lắm đâu. Chỉ vì thứ đồ đó là tự hủy hoại tinh thần, hủy hoại thân thể- đói lắm rồi mau đi ăn thôi.

Dẹp hết, Dẹp hết, vứt hết đi, nghĩ ngợi nhiều sẽ mau già, có muốn GIÀ, XẤU XÍ, không hả!!!!!!!!!!!

Bản thân mình phải khiêm tốn, lặng lẽ, ung dung tự tại, mặc xác thói hư, tật xấu, cứ đi thôi, đừng dây vào, mặc xác kẻ khác, hãy yêu thương tâm hồn, thân thể mình. Hãy vui vẻ, tích cực, năng động nào! Mặc kệ chuyện đời! Mặc kệ ai xấu xí thì cứ mặc kệ, đừng ghét! đừng hao tổn tâm trí, sức lực để ghét. Nào đi chơi thôi!

 

Thật

Đêm qua tôi mơ thấy thầy. Không được rồi, tôi vẫn rất nhớ nhung, hốt hoảng, xốn xang vì thầy. Phải làm gì để được gần hơn đây, vì thầy rất xuất sắc. Chỉ có thể để bản thân tiến lên phía trước thôi. Tôi phải ra sức học thật giỏi nữa mới có thể xuất hiện trước thầy, mới có cơ hội được gặp gỡ. Quyết tâm nào, Dung phải là một Dung thật giỏi, Dung bản lĩnh nhất có thể. Tôi đã mơ thấy dòng chữ “Thích em” vào sáng nay và thao thức vì giấc mơ kỳ lạ này.

Tôi không hiểu tình yêu là gì, phải kết hôn sao, nó sẽ như thế nào, 5 năm sau, 10 năm sau nữa tình cảm 2 bên sẽ như thế nào, tôi không biết. Tôi chỉ biết thầy có một sức hút vô hình, như một thỏi nam châm vậy, tôi bị cuốn hút, thấy thú vị, có lúc thấy thương, có lúc thấy thầy thật nóng nảy và tàn nhẫn, rồi thi thoảng lại thấy thầy thật không đáng, xấu tính. Tôi chỉ muốn đến gần, biết biết tận cùng nhớ, thương, ghét là gì, muốn làm ra nhẽ, muốn biết tại sao tình cảm này giày vò, khiến tôi hốt hoảng cả trong giấc mơ lẫn thực tại, muốn chứng minh thầy không đáng để tôi tâm tư khốn khổ như này. Chưa có người nào cho tôi cảm giác rõ ràng, sống động như vậy, cũng cho tôi động lực mạnh mẽ, chỉ là bản thân tôi lúng túng, tôi phải hành xử thế nào đây? Tôi rất thích người đàn ông ấy, mà cũng sợ sự hắt hủi và lời tàn nhẫn của người. Vì thế tôi lúng túng, chạy trốn cùng sợ hãi rồi hoảng hốt nhớ thương rồi lại thầm hy vọng. Tôi thật rối rắm!

bài học nhỏ

Đói thì ăn, khát thì uống! Cơ thể bảo gì phải nghe nhen.

Tối qua đói rất đói vẫn phải cố nhắm mắt ngủ, ko dám nghĩ tới, ko dám ăn vì sợ mập á. huhu Sáng nay biết ngay hậu quả liền. H đã ăn uống rồi, cơ thể vẫn mệt lả. Không tập trung làm gì được, huhu.

Vật vã quá đi thôi!!!!!

Một sớm mưa thức giấc

4h sáng, không gian im ắng, chỉ có tiếng mưa rả rích lộp độp rơi trên mái đầu, tôi tỉnh giấc, để ý cái cảm giác lạnh tê tái như khảm vào từng thớ da thịt. Dù cái lạnh này không đến độ run rẩy như cái tiết đông của Quảng Nam vốn giàu đặc sản “mưa tầm tã, dầm dề, gió quầng vũ, sấm chớp đùng đùng và cơn run rẩy, lập cập khi thấm những giọt lệ nỉ non của ông trời” nhưng tôi vẫn có cảm giác “không kịp trở, không chống đỡ được”. Rõ là Sài Gòn đang mưa, à mà không là do ảnh hưởng của bão, rõ là tôi ỷ y vào những lời người ta nói về Sài Gòn, rằng Sài Gòn không có mùa đông và rõ là tôi thiếu thốn hơi ấm thật.  Nhưng tôi lại say đắm sự tịch mịch, lạnh lẽo này. Mê man chìm vào giấc ngủ rồi chợt tỉnh dậy trong khí trời trong lành, tôi bỗng mỉm cười với hình ảnh trong đầu- thành phố đang được tắm vòi hoa sen vậy, mát lành, sạch sẽ. Thật khoan khoái, thật sung sướng. Tôi cũng thích cơ chế hoạt động của cơ thể quá thể, biết ngủ nghỉ khi mệt nhoài và đã tròn giấc rồi thì bờ mi cũng chẳng còn lưu luyến chớp chớp hay khép kín nữa, tay chân dù quờ quạng trong bóng tối thì vẫn tìm được chính xác công tắc bật đèn, và lôi sách vở ra học chẳng vướng bận gì.

vu vơ và nhặt nhạnh

Tôi dạo này dậm chân tại chỗ, chẳng có gì nhiều để tâm sự.

Đọc một cuốn sách 339 thì ngốn bao nhiêu thì giờ của bạn?

NHớ hết từng chữ sống động trên 339 trang thì  phải mất bao lâu?

huhu não cá vàng của tôi đây sẽ cố gắng! sách hay mà phải cố gắng!

Là một cuốn sách từ vựng tiếng Đức đó, rất rất hay luôn. Phải đọc, ghi nhớ liên tục,  lặp đi lặp lại mỗi phút, mỗi ngày.

Mình còn 2 cuốn từ vựng về tiếng Hy Lạp nữa.

Phải mau mau, chóng chóng nhặt nhạnh thôi, mùa mưa sắp tới rồi anh em kiến ơiiiiiiiiiiiii

Tôi là kiến.